Dạo gần đây bạn mắc chứng "hay quên", có phải do di chứng hậu covid hông nhỉ?
Hay do tuổi càng lớn, học nhiều, làm nhiều nên mắc bệnh "não cá vàng"?
Trên thực tế, có rất nhiều người giống bạn hay than phiền rằng "tôi hay quên lắm". Một số trường hợp thường thấy:
- Mới đặt chiếc điện thoại trên tủ, mà kiếm mãi không ra... nhưng kiểm tra kỹ nó lại nằm trong túi quần.
- Ủa cái cặp mắt kinh của mình đâu rồi ta??? (Thật ra là kẹp nó ngay trên đầu)... Ủa Alo.
- Đi làm quên đem chìa khoá nhà, quên giấy tờ,
- Đi hẹn hò quên mang tiền, đi chơi quên cả người yêu... :v
Theo như Bảu tìm hiểu, việc hay quên có lý do của nó! Các nhà tâm lý học cho rằng, quên là biểu hiện mạnh nhất của cơ chế dồn nén. Hãy cùng Bảu tìm hiểu nguyên nhân sau đây.
Trích từ bài viết Th.S Ngô Thị Thu Huyền:
"Thực ra, chúng ta không quên gì cả, những thứ gây rủi ro cho tâm trí (theo nghĩa chạm tới điều cấm, có liên quan tới việc khơi gợi ra những ham mê, ham muốn) thường bị dồn nén (cơ chế tâm lý nhằm đẩy lại và giữ các xung năng, các biểu tượng không được chấp nhận vào trong tầng vô thức của tâm trí) - để bảo vệ con người khỏi đau khổ. Khi đó, có một mạng lưới những yếu tố mang tính nguy cơ tiềm ẩn gây chịu đựng, bởi vì nó gọi ra mong muốn mà không được thỏa mãn. Người ta sẽ lờ đi, hay chôn chặt, hay làm biến mất những điều gây sự bất lực trong việc không thể đạt đến thỏa mãn, những điều gọi ra sự thất vọng, hay bất lực.
Nhưng dồn nén không có nghĩa là biến mất. Nó (những điều dồn nén) sẽ vẫn bị gọi lại thông qua sự tri giác phi ý thức, hoặc bằng những liên tưởng tự do, hoặc thể hiện sự có mặt bằng các triệu chứng.
Ví dụ: một thiếu nữ làm việc trong văn phòng bề ngoài có vẻ vui vẻ khỏe khoắn. Một lát sau cô ta nhức đầu dữ dội và tỏ vẻ mệt mỏi. Tuy không để ý, nhưng cô đã nghe còi tàu xa xa, tiếng còi đã vô tình nhắc đến sự buồn rầu của cảnh vĩnh biệt người yêu mà cô vẫn cố quên.
Ví dụ khác: một cô thư ký ghen với một bà cộng tác với chủ của cô, cô luôn luôn quên mời bà ấy đến dự các phiên họp nhóm tuy rằng bà có tên trên bản danh sách mà cô vẫn dùng. Nhưng nếu người ta lưu ý cô đến việc ấy, cô trả lời rằng cô quên, và người ta làm phiền cô. Không bao giờ cô chấp nhận lý do chính xác của sự quên ấy, cả trong thâm tâm cô cũng vậy.
Freud nói rằng, văn minh tới từ dồn nén, nhưng chính văn minh tự nó là nguồn của những bất mãn, những không hạnh phúc của những con người tự gọi mình là văn minh. Con người bị dồn nén thái quá dễ trở nên điên rồ, Freud cảnh cáo – thế nên văn minh cũng có thể trở nên điên rồ, vì cả hai đã phát triển song song
Bà ngoại của mình sống đến hơn 90 tuổi, và vẫn minh mẫn tận giây phút cuối cùng của cuộc đời. Có lẽ bí quyết sống minh mẫn của bà là giải dồn nén một cách thỏa đáng và luôn giữ thái độ cởi mở, hài hước."
Nguồn: Th.S Ngô Thị Thu Huyền
0 Nhận xét